T3. Th9 26th, 2023

Chúng Ta là Những Người Hợp Tác Làm Ăn Với Chúa

Chúng Ta là Những Người Hợp Tác Làm Ăn Với Chúa

Chúa ban cho chúng ta thân thể – mắt, mũi, miệng, tay, chân, trí óc, khả năng tưởng tượng, tình cảm, lý trí, ngôn ngữ…Vì thế chúng ta không thể không chia lại một phần nào đó cho người đang họp tác làm ăn với chúng ta.

Một ngày nọ, đang lúc dạo phố, một người đàn ông giàu có nhìn thấy một người ăn xin ngồi bên vệ đường. Nhìn người ăn xin, ông hỏi: Làm sao ông lại trở thành người ăn xin như vậy?

Người ăn xin trả lời: Thưa ông, suốt năm nay tôi đã nhiều lần nộp đơn xin việc nhưng không ai mướn tôi cả. Trông ông có lẽ là một người giàu có. Thưa ông, nếu ông có thể giúp để tôi có một công việc để làm, thì tôi sẽ không còn ăn xin nữa.

Người đàn ông giàu có mỉm cười và nói: Tôi muốn giúp ông. Tuy nhiên tôi không cho ông một công việc nào cả nhưng muốn ông trở thành người hợp tác làm ăn với tôi. Chúng ta bắt đầu việc hợp tác làm ăn này ngay lập tức nếu ông đồng ý.

Người ăn xin ngạc nhiên bởi vì ông không thể tin được điều mà người nhà giàu đó đang đề nghị. Vì thế ông hỏi lại: Thưa ông! Ý ông muốn nói gì?

Người nhà giàu giải thích: Tôi làm chủ một nông trại trồng lúa. Tôi muốn anh bán gạo của tôi tại ngôi chợ này. Tôi sẽ cung cấp gạo cho anh. Tôi cũng sẽ trả tiền mướn sạp bán gạo. Trong vòng 30 ngày đầu tiên, tôi cũng sẽ trợ cấp thực phẩm cho ông mỗi ngày. Việc duy nhất mà mà ông làm là bán gạo cho tôi. Cuối tháng, như là một người họp tác làm ăn, chúng ta sẽ chia lợi tức với nhau.

Với những giọt nước mắt vui mừng chảy trên gò má, người ăn xin nói: Thưa ông! Ông là món mà Chúa ban cho tôi. Ông là lời đáp trả cho những lời cầu nguyện của tôi. Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn! Ngừng một lúc, người ăn xin hỏi: Thưa ông, làm sao chúng ta có thể chia lợi tức? tôi giữ 10% và ông sẽ giữ 90%. Hoặc tôi giữ 5% còn ông 95%?. Tôi vui lòng tất cả mọi điều kiện do ông sắp xếp.

Người nhà giàu lắc đầu và nói: Không! Anh sẽ giữ 90% và chỉ đưa tôi 10%.

Nghe vậy người ăn xin nghẹn ngào không nói được lời nào. Ông không thể tin vào lỗ tai của ông. Sự phân chia có vẻ rất phi lý.

Người nhà giàu mỉm cười và giải thích: Này anh bạn. Tôi không cần tiền bạc. Tôi rất giàu và anh có thể không tưởng tượng được tôi giàu như thế nào. Tôi muốn anh chia cho tôi 10% lợi tức để qua đó anh có thể trưởng thành trong sự trung tín và biết ơn.

Người ăn xin quỳ gối trước người nhà giàu và nói: Thưa ông! Ngay bây giờ, tôi rất biết ơn vì những gì mà ông làm cho tôi!.

Mỗi ngày, người ăn xin mở cửa tiệm bán gạo trong chợ. Ông làm việc rất chăm chỉ. Thức khuya dậy sớm. Và công việc buôn bán cáng lúc càng phát đạt, vì gạo mà người nhà giàu cung cấo thuộc loại rất tốt. Sau 30 ngày, lợi tức thật cao.

Cuối tháng, đang lúc người ăn xin đếm tiền, một cảm giác thích tiền ẩn hiện trong đầu, và một ý tưởng nẩy sinh từ. Ông nói với chính mình. Tại sao tôi lại phải chia 10% lợi tức cho người nhà giàu đó? Suốt tháng này, ông ta đâu có đến đây để làm việc? Tôi là người duy nhất ở đây để bán gạo. Tôi làm mọi việc! vì thế tôi đáng để nhận lấy 100% tiền lời!.

Vài phút sau, người giàu có đến gõ cửa. Người ăn xin mở cửa và nói: ông không đáng để hưởng 10% lợi tức. Tôi làm việc vất vả suốt ngày để bán gạo. Tôi đáng để được hưởng tất cả. Nói xong ông đóng cửa lại.

Nếu tôi là người họp tác làm ăn với người đó. Đâu là cảm giác của tôi?

Chúa ban cho chúng ta tất cả. Chúa là người chung phần làm ăn với chúng ta. Chúa ban cho chúng ta sự sống, mỗi thời điểm, mỗi hơi thở, mỗi giây phút. Chúa ban cho chúng ta khả năng để nói, để sáng tạo, để kiếm tiền… Chúa ban cho chúng ta thân thể – mắt, mũi, miệng, tay, chân, trí óc, khả năng tưởng tượng, tình cảm, lý trí, ngôn ngữ…Vì thế chúng ta không thể không chia lại một phần nào đó cho người đang họp tác làm ăn với chúng ta.

Lm Nguyễn Văn Tuyết