KHÔNG CHA CỤ NÀO HẾT
Một buổi sáng tháng 4, bà Jochle Prasser kêu điện thoại, mời tôi đến giúp chồng bà đang lên cơn đau nặng. Tôi đến ngay. Bà Jochle nói với tôi:
– Nhà tôi bị sưng cả 2 phổi, nặng lắm. Ông kêu sơ đến giúp vì ông đã quen biết sơ 1 lần trước đây trong bệnh viện. Xin sơ chỉ lo giúp ông việc bệnh tật thôi. Còn việc đạo giáo thì khỏi.
Tôi hết lòng giúp bệnh nhân. Không đả động gì đến việc đạo giáo. Bệnh tình không bớt mà thêm trầm trọng.
Một hôm, nhằm ngày thứ 7, tôi khấn Đức Mẹ cho ông ta, rồi đánh bạo hỏi:- Tôi mời 1 linh mục đến thăm ông được không?
Ông ta trả lời: – Tùy Sơ. Tôi lập gia đình theo phép đạo hẳn hoi. Con cái tôi đứa nào cũng đã chịu phép rửa tội cả, nhưng thú thiệt: đã 16 năm nay, tôi bỏ Chúa bỏ Mẹ hết cả rồi. Không biết ông cha đến có giúp tôi được gì không?
Khi Cha đến, bệnh nhân tỏ vẻ rửng rưng, còn cằn nhằn, nói những lời không được lịch sự. Thấy vậy, tôi chạy lại. Vừa thấy tôi, bệnh nhân la lên:
– Tôi đổi ý rồi. Tôi không cần ông cha ông cụ nào hết. Cả Cha cả Sơ, lui ra đi?
Ba ngày sau, mẹ Bề Trên giục tôi tới thăm bệnh nhân ra sao. Thấy tôi đến, ông ta lại la:- Lại đến. Đi! Đi ngay! Đi cho rảnh!
Ngày thứ 4, cũng là ngày thứ 4 trong tuần. Mẹ Bề Trên lại hối tôi đi thăm bệnh nhân. Tôi vừa tới nhà ông, thì gặp ngay bà mẹ của ông. Bà nói:
– Sơ muốn thì cứ vào thăm, nhưng bây giờ nó hết nói, hết còn làm gì được nữa. Đã từ nửa đêm, nó cứ thở khò khè, không còn biết gì nữa. Chỉ còn đợi chết thôi…
Tôi vào phòng bệnh nhân: mắt ông ta lờ đờ, miệng há hốc, thở khò khè. Tôi quỳ xuống bên giường. Lấy xâu chuỗi ra, lần hột. Bà vợ thấy vậy, lụng bụng, tỏ vẻ khó chịu… Tôi phân trần:
– Ngay từ đầu, bà kêu tôi đến giúp ông, nên tôi xin mạn phép ở lại giúp ông tới cùng…
Tôi vẫn tiếp tục lần hột, mường tượng đến thần chết đang lẩn quẩn đâu đây. Rồi tôi lấy ra ở túi áo mẫu ảnh Đức Mẹ Fatima, nhét vào tay bệnh nhân. Tôi có cảm tưởng toàn thân ông ta đang bị giày vò, bấn loạn, chống chọi với những lực lượng vô hình…
Thoát chốc, môi ông ta động đậy. Rồi ông nói:
– Tôi đã bị luận phạt. Tôi đã bị luận phạt.
– Không, ông chưa bị luận phạt. Bao lâu ông còn sống, bấy lâu ông chưa bị luận phạt.
– Tôi phải làm gì để khỏi bị luận phạt?
Ông cứ nhắc lại mỗi lời kinh tôi đọc:
Rất Thánh Đức Mẹ Chúa Trời. Rất Thánh….
Đức Mẹ thông ơn Thiên Chúa. Đức Mẹ…
Đức Mẹ có tài có phép. Đức Mẹ…
Đức Mẹ có lòng khoan nhân. Đức Mẹ….
Đức Mẹ phù hộ các giáo hữu. Đức Mẹ…
Tôi chưa kịp đọc tiếp, ông lại la lên, hỏi lớn:
– Tôi phải làm gì nữa, để khỏi bị luận phạt?
Tôi đánh bạo đáp: – Phải kêu ông cha đến giúp.
Ông ta kêu ngay mẹ và vợ:
– 2 bà phải kiếm lẹ cho tôi 1 ông cha.
Một cha Dòng Tên, vì học viện các cha gần ngay đấy, được mời đến. Vừa thấy tôi, cha vội hỏi: – Có truyện gì, Sơ?
– Thưa cha, lúc này có một bệnh nhân khá tỉnh táo, ông muốn gặp cha. .
Tôi xuống nhà dưới, để cha và bệnh nhân thong thả trong phòng… 10 phút sau, cha mở cửa bước ra, vẻ mặt sáng sủa, hài lòng, nói: – Tôi đi lấy Dầu Thánh và Mình Thánh Chúa, ông ta đã sẵn sàng cả rồi…
Sau đó, bệnh nhân rước Mình Thánh Chúa, chịu phép Xức dầu, lãnh ơn Toàn xá. Chúng tôi đang đọc kinh Kính Mừng tạ ơn, cầu cho ông ta, thì ông ta mở to mắt, hỏi tôi:
– Thưa Sơ, Sơ biết bài ca: “Lạy Mẹ là ngôi sao sáng?”
Tôi gật đầu, cất giọng hát: “Lạy Mẹ là ngôi sao sáng…” ông ta cũng hát hùa theo. Hát được chừng 2 câu, ông nấc 1 cái, thở hổn hển, ngoẹo đầu sang 1 bên, rồi bắt đầu mê sảng… 2 giờ sau, ông tắt thở…
Nhớ Ơn Mẹ, Tập 2